Khi nghe tin tớ sẽ du học ở Anh, tụi bạn đứa nào cũng tròn mắt ngạc nhiên vì trước đây tớ đã khăng khăng đi Úc và học ngành PR rồi. Tình cờ trong một lần đi dự hội thảo, tớ đã có cơ hội nhận được học bổng 55% của trường Chelsea Independent College, thế là quay ngoắt 180 độ từ PR tớ đã chọn học ngành Dược và đã “chinh chiến” trên đất Anh được gần 2 năm rồi đấy.
“Trường của em là trường Chelsea Independent college”
Trường tớ là trường cao đẳng tư thục được thành lập năm 1952, chuyên cung cấp các khóa học tiếng Anh phổ thông (GCSE) 1 hoặc 2 năm, A-level 2 năm và Dự bị Đại học, dù số lượng học sinh, sinh viên của trường hơi bị ít (sỹ số lớp học trung bình dưới 8 sinh viên thôi, trong số đó thì du học sinh chiếm khoảng 40-45%) nhưng bù lại tụi tớ được sự quan tâm chăm sóc của các thầy cô đến từng cá nhân, hầu hết sinh viên trường tớ đã trúng tuyển vào các trường Đại học hàng của Anh như: Cambrige, Oxford, Imperial, LSE…đấy. Theo như tớ được biết, trong năm 2010: 90,6 % sinh viên của trường đạt điểm A, B trong kì thi A-level, 50% sinh viên được nhận vào học tại top 10 các trường Đại học hàng đầu và 70% sinh viên được nhận vào các trường Đại học top 20 của Anh. Về chất lượng cơ sở vật chất thì miễn bàn nhé, được đánh giá là một trong số ít các trường tốt nhất ở trung tâm London với phòng học, các thiết bị công nghệ thông tin, phòng thí nghiệm vô cùng hiện đại. Hằng năm trường tớ cũng có các buổi hội thảo, chương trình học bổng ở Việt Nam đấy.
London eye- đôi diện toà nhà Bigbang
Khi trường học đối diện sân vận động Chelsea
Điều đầu tiên làm tớ phấn khích khi “google” về trường là khi biết trường nằm ở trung tâm London, trên đường Fulham, gần với các địa điểm nổi tiếng ở thủ đô nước Anh như: Buckingham Palace, Hyde Park, các viện bảo tàng… và đặc biệt là nằm đối diện sân vận động Stamford Bridge của câu lạc bộ danh tiếng Chelsea! Dù không phải là crazy fan về bóng đá nhưng trong số các câu lạc bộ thì tớ cực kì yêu thích Chelsea, không nghĩ có ngày mình lại có cơ hội gần với câu lạc bộ như thế ^^. Những lúc có trận bóng thì đông khỏi bàn, cổ động viên làm tràn ngập đường phố bằng màu áo xanh, rồi bao nhiêu là quầy bán đồ lưu niệm của Chelsea, xe bán burger dọc lề đường. Như hôm 7/4 vừa rồi có diễn ra trận Chelsea- MU, thay vì 6h tan học thì 5h30 tụi tớ đã được nhà trường cho về sớm để tránh ùn tắc giao thông. Thằng em tớ (sinh năm 1994) vì quá hâm mộ đội bóng này mà đã đăng kí học ở trường tớ không đắn đo luôn, trận bóng nào có Chelsea nó đều không bỏ qua.
I’m a greenager
Sang Anh học, tớ được ý thức rất kĩ về việc bảo vệ môi trường, tụi bạn tớ dù đều có xe hơi riêng nhưng vẫn dùng dịch vụ đi lại công cộng như bus, tàu điện ngầm…Bên này khi di chuyển, chỉ cần có thẻ Oyster Card rồi mình nạp tiền vào, đi bus hay tàu thì chạm thẻ vào 1 máy đọc tự động thế là xong, tiện vô cùng luôn ^^ đặc biệt là học sinh như tụi tớ thì còn được giảm giá 50% nữa cơ. Rồi có lần đi ăn KFC với bạn, quen với lúc ở nhà thường có nhân viên dọn liên tục cho mình nên tớ cứ ăn, “lờ lớ lơ” rác thế là bạn “nhắc nhở” ngay rằng tụi tớ phải tự dọn dẹp rác và cho vào thùng rác to để sẵn trong cửa hàng.
Tớ còn học được thói quen tiết kiệm nữa đấy, đồ ăn dư thừa thì không bỏ đi mà thường được đóng hộp, hôm sau làm nóng và ăn tiếp. Trong bữa ăn thì hơi lạ một tí là tụi mình không cần phải mời người lớn như lúc ở nhà ấy, như là thay vì “con mời cô ăn cơm” thì có thể hỏi là “bà có muốn thử món của con không?” Người Anh rất thoải mái, tự do. Chén bát ai thì tự người nấy rửa luôn, có lần tớ nhận tiện rửa giùm bà chủ nhà thì bà hay nói mình không cần phải làm thế đâu.
Một hôm đi dạo sông Thames
Mừng rỡ vô cùng khi thấy Hà Nội – Sài Gòn tại kinh tuyến gốc Greenwich
Những niềm vui nho nhỏ
Không còn ủ rũ, khóc lóc tỉ tê như ngày mới qua nữa, những khi nhớ ba mẹ, tớ lại thường hay gấp máy bay, viết những lời yêu thương ra giấy, rồi vẽ vời linh, đi đến các khu người Việt Hackney với Deptford và tham gia thật nhiều vào các hoạt động của trường. Năm nay tớ làm trong Studen Council, đảm nhận bên Internation studen, hoạt động đầu tiên tớ đã tổ chức thành công chính là Xmas Party năm, học sinh phải chủ động mọi thứ từ khâu tổ chức, làm sân khấu, đặt chỗ…cảm giác được mình phải có trách nhiệm thực sự với công việc, rồi tớ còn tham gia thiết kế vé nữa đấy, đặc biệt là chuẩn bị vòng đeo tay để đánh dấu bạn nào trên 18 tuổi để có thể uống các chất có cồn.
bữa tiệc Noel do tớ cùng các bạn tổ chức
Cây cầuTower Bridge- biểu tượng của London
Chụp ảnh chung với 2 cô giáo ở trường
Ở trường tớ có mấy anh chị khóa trước người Việt có kết quả học tập khá tốt thế nên thầy cô thường quý, có cảm tình với học sinh Việt Nam lắm. Thầy cô thì siêu kul, gần gũi vô cùng, chính thầy cô đã giúp tớ rất nhiều trong việc hòa nhập với môi trường mới. Năm ngoái lần đầu tiên tớ thi bài Sinh bằng tiếng Anh, may mắn điểm tớ cao hơn cả 1 bạn bản xứ học giỏi, thế là cô giáo Amy đã gọi tớ là Nhi-star, từ đó tớ gắn với nickname ấy luôn. Thầy Matt dạy toán nhìn rất tếu, tóc cột đuôi và luôn có ly café trên bàn dạy, thầy Stuart dạy môn Hóa thì được tụi tớ gọi là thầy snack vì thầy rất khoái ăn snack, hễ nghỉ 5 phút là lại thầy thấy nhai snack rột rột ^^. Chính con người ở nước Anh đã tác động mạnh mẽ đến tớ , họ sống rất thân thiện và lạc quan, cuộc sống dù có khó khăn nhưng họ cũng luôn làm cho nó nhẹ nhàng hơn.
Khi tớ rối ren trong một vấn đề nào đó tớ thường nhận được câu nói “Why serious? Take it easy, Nhi”. Ngày xưa, ai hỏi đi du học để làm gì, tớ thường nói là để sau này đi làm kiếm được nhiều tiền nhưng từ khi sang đây học, tớ đã thay đổi quan niệm đó đi, chỉ mong có một cuộc sống ấm no đầy đủ, mỗi năm có thời gian nghỉ ngơi đi du lịch cùng gia đình. Như vậy là đủ rồi.
Tớ còn những 6 năm ở đất nước này, sẽ còn nhiều trải nghiệm hay ho và tớ tin một ngày nào đó sẽ lại có cơ hội chia sẻ cùng mọi người. Nước Anh chưa bao giờ là sự lựa chọn sai lầm của tớ cả!
Tớ cùng các bạn học sinh Việt Nam đi Oxfoxd tham quan
Ah tớ có tin vui muốn thông báo cùng mọi người nè, tớ đã được 5 trường duyệt hồ sơ rồi: London school of Pharmacy, Queen Mary (London), Cardiff University (ở Wales), Brighton University (ở thành phố biển Brighton) và Aston University (ở thành phố lớn thứ 2 của UK Birmingham). Chỉ còn đợi kết quả của năm học này ở trường Chelsea Independent college là tớ sẽ biết được ngôi trường nào trong số 5 trường là bến đỗ tiếp theo cho tớ.